Lòng Mẹ

Trước cửa Nhà Tôi

24.4.11

Một Trang Đời


thao thức tưởng, lòng như tờ giấy trắng
mở trang đời, dĩ vãng đẩy tràn lên

mây trên nguồn, tia chớp rọi vào quên
màu áo trắng bay qua miền thơ ấu
trăng thu sáng khoe cúc vàng bờ giậu
đường tương lai mơ mộng tuổi thần tiên ..

giao thừa nào nghe súng nổ ngoài hiên
người qua cửa máu đầm đìa áo trận
mùi tang khó quyện nỗi buồn căm giận
đẩy thanh xuân rời nghiên bút lên đường
 

một ngả nào méo mó nghĩa quê hương
súng đạn trải trên tấm lòng vô tội
mấy mươi năm chia một niềm thống hối
cắt lòng nhau đem cốt nhục tương tàn
 

ngẩng đầu lên đau một giải giang sơn
bởi tham vọng mê mù vì chủ nghĩa
rừng với biển trở nên ngàn mộ địa
mưa sông quê trôi giạt những oan hồn
những đòn thù đổ ngập bóng hoàng hôn
người bỏ xứ quặn đau từng khúc ruột

kẻ kiêu ngạo ngồi trùm lên Tổ Quốc
nuôi hờn căm cho giả dối riêng mình
bán linh hồn, lo mãi quốc cầu vinh,
lời Nguyễn Trãi, Hưng Đạo Vương còn đó !

ước mơ nào trong những dòng lệ nhỏ
người ra đi mong một lúc quay về
đem yêu thương vá lại mảnh tình quê
hoa nhân ái nở bốn mùa rực rỡ

nhìn bàng hoàng qua trang đời chợt mở
lòng rưng rưng nhớ Mẹ chốn quê nhà.

mạc phương đình

20.4.11

Con Bướm & Mùa Xuân


xưa quen nhau, em trách ta là bướm
bay thẩn thơ tìm những phấn hương xa
để bây giờ cuộc tình đang nồng đượm
em bỏ đi, quay quắt nỗi quê nhà

em bỏ đi con bướm nào quay quắt
đêm giật mình hương phấn cũng bay theo
hạt bụi nào đau mờ con mắt
nỗi nhớ nào trong tim làm reo

buồn chẳng phải em đi mang nỗi nhớ
bởi quê nhà thao thức vẫn chìm sâu
bởi tóc xanh tháng cũ đẫm trăng sầu
lời hẹn ước chút ngọt ngào, xa lạ

em, quê nhà, nỗi yêu thương là một
ta hóa thành cánh bướm tương tư
lời gọi em từng đêm thảng thốt
chút men tình một lần, làm ta ngất ngư

con bướm xưa si cuồng qua biển rộng
những cánh hoa vẫn nở đầy xuân
tha nỗi nhớ con chim bay tìm bóng
biển, mùa xuân đáy mắt trong ngần.

mạc phương đình

Đời Là Phù Du, Nhạc & Lời Nghiêu Minh, tiếng hát Hoàng Quân

16.4.11

Một Lần Quay Lại


Ta chừ quay lại bên sông cũ
nhìn dáng em xưa chợt thấy xuân
nắng vẫn còn thơm trên tóc lụa
mây treo thủa ấy cũng trong ngần

Em còn đuôi mắt xanh mơ mộng
mang đợi chờ theo sáng ngõ trăng
đan những vòng quay từng nhịp thở
tháng ngày lay lắt giữa bâng khuâng

Trong ta thao thức ngàn câu hỏi
dòng nước chiều trôi bóng dặm dài
tưởng xóa ngày đi không  dấu vết
con đường vô định có tàn phai ?

Hỏi ai đang hỏi trong thinh lặng
sông cũ sương mưa bỗng võ vàng
em biết ta về trong bỡ ngỡ
theo từng bước nhỏ dấu hoang mang

Ta về theo em trong tim đau
mênh mông nước trôi qua chân cầu
ngẫng mặt trông vời chiều rất lạnh
nhìn xuân giọt lệ rụng về đâu.

mạc phương đình

2.4.11

CHIẾC GẬY


Em thì thầm, xin là chiếc gậy
để cho anh chống đỡ tuổi già
dòng xuân đang chảy trên từng nhánh
những nhánh đời trôi với nỗi xa

Năm mươi năm gập ghềnh ngọn sóng

những gió sương gội trắng tóc xanh
đã trót vụng về trong chữ nghĩa
cho em một thoáng cũng không đành

Chiếc gậy thần kéo mùa xuân lại

bao dư hương theo gió bay rồi
bông hồng năm trước khô trong sách
có nhắc giùm nhau cũng thế thôi

Phải chi ngày tháng vui chờ đợi

để nụ cười em khỏi bẽ bàng
chiếc gậy nhiệm mầu mang tuổi trẻ
xuống đời chưa mỏi bước lang thang

Chiếc gậy mùa Xuân hoa đã nở
cho anh vươn tới dấu tình nào
bao nhiêu mơ ước đường mai rộng
sương gió về đâu nỗi khát khao

mạc phương đình